Phân tích hình ảnh Người đi đường trong bài thơ Đi đường


Đi đường là bài thơ tiêu biểu trong tập “Nhật kí trong tù” của Hồ Chí Minh. Hình ảnh người qua đường trong bài thơ là hình ảnh Bác Hồ được vẽ nên sau những cuộc chuyển mình. Hãy phân tích hình tượng Người đi bộ trong bài thơ Đi đường để thấy được những gieo neo trên đường công việc và ý thức sáng sủa của người chiến sĩ cách mệnh Hồ Chí Minh.

Chủ đề: Phân tích hình tượng người đi đường trong bài thơ Đi đường.

Mục lục bài viết:
I. Đề cương cụ thể
II. Bài văn mẫu

Phân tích hình tượng người đi đường trong bài thơ Đi đường.

I. Dàn ý Phân tích hình ảnh người đi bộ trong bài thơ Đi đường (Chuẩn)

1. Mở bài:

– Giới thiệu về Hồ Chí Minh và bài thơ Đi đường

2. Thân bài:

một. Nội dung:
– Từ đi đường gợi ra chân lý: vượt qua gieo neo sẽ dẫn tới thắng lợi.

b. Phân tích hình ảnh người đi bộ:

– Câu thơ thứ nhất: lời tự sự của một người qua đường:
+ “Lên đường: 2 chữ nhẹ nhõm nhưng thực chất là tuyến đường của những tội nhân bị dẫn giải.
+ “Vừa mới tìm hiểu”: thấu hiểu những nhọc nhằn, vất vả trên tuyến đường đi làm.
+ Đoạn thơ là hình ảnh người đi đường bị xiềng xích trên đường đi, mỏi mệt nhưng ko thể ngừng lại.

– Câu thơ thứ hai:
+ Người tù phải liên tục vượt núi cao.
+ Phép điệp từ “Chông San” và điệp từ “Tố Hữu”: diễn tả nỗi vất vả, nhọc nhằn của người qua lại, vượt từ núi cao này sang núi cao khác, ko ngừng nghỉ.

– Câu thơ thứ ba:
+ Là câu thơ chuyển ý, chuyển ý và tăng trưởng thêm

Câu thứ tư:
+ Kết quả của một chuyến đi dài là được đứng trên đỉnh núi cao ngắm nhìn tự nhiên.
+ Chứa sự sảng khoái, tự do
+ Hình ảnh người đi bộ ko còn nhỏ nhỏ nhưng tự hào, hiên ngang giữa đất trời.

– Tóm lại: Hình ảnh người đi đường trong bài thơ gợi lên hình ảnh của những con người trong cuộc sống.
+ Cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng chỉ cần bạn sáng sủa, tin tưởng thì sẽ có được thắng lợi.
+ Đối với người chiến sĩ cách mệnh: vượt qua khó khăn tích lũy, nhất mực sẽ đi tới vinh quang.

3. Kết luận

– Khẳng định lại ý nghĩa của bài thơ.

II. Bài văn mẫu Phân tích hình ảnh người đi đường trong bài thơ Đi đường (Chuẩn)

Hồ Chí Minh – Người ko chỉ là một nhà cách mệnh với những tư tưởng lớn nhưng còn là một thi sĩ với nguồn cảm hứng dồi dào. Vào những năm 1940, lúc bị giam trong nhà tù của Tưởng Giới Thạch, ông đã viết Nhật ký trong tù gồm 133 bài thơ. Trong số đó có bài thơ Đi đường, bài thơ được lấy cảm hứng từ một ca dao của ông. Bài thơ đã xây dựng nên hình tượng người qua đường – người tù cách mệnh vượt qua mọi gieo neo bằng một ý chí sắt đá và một niềm sáng sủa ko gì lay chuyển được.

Bài thơ Đi đường ngắn gọn, giản dị nhưng súc tích, từ đường núi gợi ra chân lý ở đời: nếu vượt qua gieo neo tích lũy, nhất mực sẽ đi tới thắng lợi vẻ vang:

“Đi đường mới biết gian nan,
Núi cao lại có núi cao;
Những ngọn núi tới tận cùng,
Vào mắt muôn loài sâu non “

Bài thơ mở đầu bằng lời tự sự của một người tù cách mệnh:

“Có đi đường mới biết gian nan”.

Hai từ “lên đường” vang lên như một lời tự sự nhẹ nhõm, như câu chuyện của một du khách, nhưng thực chất ở đây là hình ảnh người tù bị dẫn giải trên đường. Chỉ hai từ thôi, nhưng người ta có thể tưởng tượng ra hình ảnh một người đi bộ bị trói, chân bị xiềng xích, đi liên tục trong đói rét, đội nắng mưa gối đầu. Chỉ có đi mới “biết”, mới thấu hiểu được những vất vả trên tuyến đường dẫn giải. Câu thơ nghe thật nhẹ nhõm, dễ dàng nhưng bức tranh chất chứa bao nỗi vất vả, nhọc nhằn. Chỉ một dòng thơ ngắn ngủi nhưng Hồ Chí Minh đã bao quát được cả thái độ thẩm định cũng như kết luận rút ra từ một chặng đường dài. Và hình ảnh người qua đường hiện lên trong ta chính là hình ảnh người tù trong cuộc vượt khó. Tuy nhiên, người tù đấy vẫn mang trong mình sự nhạy cảm của một vị quan thanh liêm, vượt qua mọi gieo neo với phong thái ung dung, thành thục.

Để tới câu thơ thứ hai, người ta mới thấy hết được những trở ngại, gieo neo nhưng người tù phải trải qua:

“Giun ngoài công nghiệp

Dịch thơ: Núi cao rồi núi lại cao ”.

Trên tuyến đường của người chiến sĩ cách mệnh chỉ có núi non trùng điệp. Câu thơ thứ hai cụ thể hóa những nỗi vất vả nhưng câu thơ thứ nhất muốn nói. Nó ko chỉ gợi cho người đọc về một ko gian rộng lớn, rộng lớn, trùng điệp với tự nhiên nhưng còn cả những vất vả, nhọc nhằn của người qua đường. Bác dùng hai từ “núi non trùng điệp” trong một câu thơ vừa để nhấn mạnh sự hiểm trở, đồi núi trập trùng trên tuyến đường dẫn giải của Người. Hơn nữa, hai chữ “Chông Sắn” được đặt ở đầu và cuối câu, cùng với chữ “huu – tái” ở giữa, như muốn trình bày những vất vả, nhọc nhằn, mới vượt qua dãy núi này, đã ko còn. chưa được ngơi nghỉ. tới một dãy núi khác. Một từ “lại” nhưng lại mang một sức nặng vô cùng lớn, đè nặng lên tâm trí người qua đường. “Chông San” ở đây là một cảnh đẹp, hùng vĩ nhưng cũng là một khó khăn làm “choáng ngợp” những người tù cách mệnh.

Người tù cứ tương tự, từ “núi cao” này tới “núi cao” khác, rồi cuối cùng:

“Những ngọn núi tới tận cùng
Vào mắt muôn loài sâu non “

Câu thơ thứ ba là câu thơ chuyển ý của cả bài thơ. Một mặt, nó trình bày sự tiếp tục của cuộc hành trình, mặt khác, nó tăng trưởng theo hướng cao hơn. Từ “trùng hợp” ở đầu câu thứ ba và hai từ ở câu trước tạo nên một phép lặp. Nếu hai câu thơ đầu trình bày sự chậm rãi, đều đặn như trình bày sự mỏi mệt của người qua lại thì câu thơ thứ ba lại có sự gấp gáp, xôn xao hơn. Nó giống như một sự sẵn sàng cho một điều gì đó lớn lao.

Tuyến đường đi qua nhiều ngọn núi hùng vĩ, lặp lại trùng điệp từ dãy núi này sang dãy núi khác như một chuỗi dài vô tận khiến chúng tôi nản lòng. Tuy nhiên, ở câu thơ cuối, người qua đường xuất hiện, ko phải trong sự mỏi mệt, nhưng là sự sảng khoái, tự hào, trong vinh quang:

“Kho báu tuyệt vời nỗ lực lừa dối toàn cầu

(Chống lại sự nhìn thấy của tất cả các loài côn trùng nước non) ”

Người tù ko còn trong tư thế bị dẫn giải nhưng dường như anh đã trở thành một khách du lịch đứng giữa tự nhiên, đứng trên đỉnh núi cao và say mê thưởng ngoạn tự nhiên tươi đẹp. Trải qua bao khó khăn, vượt qua bao núi non hiểm trở, giờ đây anh đã đứng trên đỉnh cao để bao quát tất cả trong tầm mắt. Ở những câu thơ trước, người đi đường choáng ngợp, choáng ngợp trước tự nhiên thì ở câu thơ cuối này, hình ảnh người đi đường trở thành tự hào, thanh cao giữa tự nhiên, đất trời.

Hình ảnh người đi đường trong bài thơ Đi đường gợi cho ta liên tưởng tới những con người giữa cuộc đời. Họ phải trải qua bao nhiêu khó khăn, vượt qua bao “núi non”, nhưng chỉ cần họ có ý thức sáng sủa và niềm tin yêu vào cuộc sống, hy vọng chúng ta sẽ là cả một ko gian rộng lớn, những thành tựu và vinh dự. ánh sáng khiến chúng ta tự hào. Đây cũng là chân lý đối với những người cách mệnh, vượt qua khó khăn, vững tin cách mệnh sẽ đem lại thắng lợi nhất mực cho nhân dân.

Qua hình ảnh người qua đường trong bài thơ, Hồ Chí Minh muốn khẳng định cho chúng ta một chân lý trong cuộc sống: con người trong cuộc sống sẽ gặp muôn vàn khó khăn, nhưng lúc vượt qua mọi gieo neo, khó khăn lại là người nhất. chúng ta sẽ đi tới thành công, thắng lợi. Đó là lời khuyên, lời khuyên cho thế hệ chúng ta, và cả thế hệ ngày mai về một khả năng vững vàng, một ý chí dai sức vượt qua mọi trở ngại để hướng tới thắng lợi ..

——CHẤM DỨT——

https://thuthuat.taimienphi.vn/phan-tich-hinh-anh-nguoi-di-duong-trong-bai-tho-di-duong-68489n
Hồ Chí Minh đã để lại cho đời một số tác phẩm thơ văn rực rỡ, trong số đó phải kể tới tác phẩm Đi đường. Vui lòng tham khảo trước: Nhận xét về bài thơ Đi đường Hồ Chí Minh, Bản đồ tư duy Tàu Lộ (Đi đường), Phân tích bài thơ Trên đường đi của Hồ Chí Minh để hiểu rõ hơn về bài thơ lạ mắt này của Người!

Xem thêm các bài viết hay về Hỏi và đáp văn học

Bạn thấy bài viết Phân tích hình ảnh Người đi đường trong bài thơ Đi đường có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu  ko hãy comment góp ý thêm về Phân tích hình ảnh Người đi đường trong bài thơ Đi đường bên dưới để thso2tanthuy.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường tiểu học số 2 Tân Thủy

#Phân #tích #hình #ảnh #Người #đi #đường #trong #bài #thơ #Đi #đường

Related Posts

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *