Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích hình ảnh người thầy trong truyện “Người thầy đầu tiên”
Người nào đã từng “e ấp e ấp dưới nón lá mẹ lần đầu cắp sách tới trường với tâm hồn tưng bừng giữa buổi sáng đầy sương thu và gió lạnh? Tuổi thơ đã mấy năm trôi qua, còn đâu dễ quên? Và những người lần trước nhất được cắp sách tới trường “Bình dân học vụ” sau Cách mệnh Tháng Tám thành công, hạnh phúc biết bao lúc được “mở rộng tầm mắt!” Có thể nói, hồ hết chúng ta đều giữ trong mình một tâm hồn xinh tươi. hình ảnh người thầy ko bao giờ có thể phai mờ.
“Em cứ gọi anh là thầy, em có muốn đi xem trường ko? Tới đây, đừng ngại …? ”
Đó là tiếng nói của anh Dusen, một người đoàn viên thanh niên cộng sản, với tấm lòng nhân ái rộng lớn và tâm huyết sôi nổi đã mang ánh sáng của Cách mệnh Tháng Mười Nga tới với tuổi thơ nơi miền núi xa xôi. .
Thầy Dussen và cậu học trò Antunai đáng thương và tội nghiệp xuất hiện trên những bài văn nhẹ nhõm và trong sáng của Aimatop đã để lại nhiều rung động trong lòng chúng ta một thời. ăn trộm sách.
Thầy cô giáo trước nhất là một truyện ngắn xuất sắc của Aimatop kể về thầy giáo Dushen qua sự ghi nhớ của viện sĩ Antunai Sulaimanona, người từng là học trò của Teacher Dussel. hoa sen.
Hình ảnh người thầy xinh tươi, đáng kính là cảm nhận thâm thúy nhất của mỗi chúng ta lúc đọc truyện ngắn này. Lúc anh tới vùng núi, nơi cô gái nhỏ tên Antunai được sinh ra. Master Dussen còn rất trẻ. Học vấn của ông lúc đó tuy ko cao nhưng tấm lòng nhân hậu, sục sôi tâm huyết cách mệnh. Một mình ông làm việc hàng tháng trời, cắt cỏ, trát tường, sửa cửa, dọn sân …, biến khu chuồng trại của phú nông bỏ trống lâu năm thành một ngôi trường khiêm tốn nằm bên hẻm núi. . , kế bên tuyến đường dẫn tới ngôi làng nhỏ của người Kirghidi, vùng Trung Á nghèo nàn và lỗi thời.
Lúc Antunai và những đứa trẻ tới thăm trường với sự tò mò “xem cô giáo đang làm gì, ở đó có tốt ko” thì thấy anh đó “bước ra từ cửa, người đầy bụi bẩn”. Ông Dussen “tươi cười, hớn hở” lau mồ hôi trên mặt, rồi nhẹ nhõm hỏi: “Con gái đi đâu vậy?”. Trước những “vị khách” trẻ, cô giáo nhẹ nhõm: “Các em vào đây xem, hay quá, vào đây học gì? Còn trường của các em thì có thể nói là xong …?”
Dussen quả thực là một người thầy tuyệt vời, những cử chỉ của anh đó rất hồn nhiên. Cô giáo hiền từ nói những lời ấm áp làm lay động tâm hồn tuổi thơ. Mới gặp những đứa trẻ xa lạ lần trước nhất nhìn thấy, tôi đã hiểu rất rõ tâm lý ham học của các em: “Các em vào đây học gì?”. Thầy “khoe” với lũ trẻ về việc xây lò sưởi vào mùa đông…, thầy thông báo tin vui trường đã học xong “có thể mở đầu học”. Bạn có mời hoặc khuyến khích? Anh nói với những đứa trẻ dân tộc miền núi chưa từng biết tới thế nào là trường học đầy tình thương: “Thế nào, các em thích học ko? Bạn sẽ đi học chứ? ”
Ông Dusen quả là tài năng và có kinh nghiệm sư phạm phong phú. Chỉ sau vài phút gặp mặt, vài câu nói nhẹ nhõm, anh đã chiếm được tâm hồn của tuổi thơ. Anh đã khơi dậy trong lòng trẻ em miền núi niềm khát khao được tới trường.
Với Antu-nai, anh nhìn vào trái tim cô, thông cảm với hoàn cảnh mồ côi của cô, xoa dịu và khen ngợi cô một cách tâm thành: “Antu-nai, một cái tên đẹp quá, và cô cứng cáp về nó. Thật hay phải ko?” Câu nói đó cùng với nụ cười hiền từ của Dussen đã khiến cô gái dân tộc thiểu số nhỏ nhỏ, kém may mắn “thấy lòng mình ấm trở lại”.
Trước lúc đi nhặt rơm khô, lúc tiễn các em về nhà, anh nhẹ nhõm nhào nặn, mời gọi quan tâm. Các em ra đi cảm thấy yêu quý và gắn bó với cô giáo và ngôi trường nhỏ của làng quê thân yêu. Hơn 30 năm sau, Antusnai đã gặt hái được nhiều thành công, nhưng tâm hồn cô vẫn nghe thấy giọng nói nhẹ nhõm của Dussen: “Các bạn cứ gọi tôi là thầy. Bạn có muốn xem trường học ko? Tới đây, đừng ngại? ”
Dussen là người thầy trước nhất, người thầy đã khởi xướng và khai sáng Anthu-nai. Cô giáo tốt bụng, anh yêu tuổi thơ. Thầy đã thổi bùng lên trong lòng các em ngọn lửa tâm huyết, khát khao và khát khao được tới trường. Dussen là một bức tranh tuyệt đẹp về một cô giáo thời thơ ấu. Trục đường của tuổi xanh là tuyến đường của học tập. Trên tuyến đường nắng đẹp đó, bạn và mỗi chúng ta sẽ được nhiều thầy cô dìu dắt. Cũng như Anthony, trong mỗi chúng ta luôn tồn tại những người thầy, cô Dussen xinh đẹp trong trái tim mình.
Antu-nai – một học trò nhỏ đáng thương và đáng yêu. Mồ côi mẹ, sống với dì và dượng, suốt ngày phải làm lụng vất vả. Ăn mặc xuề xòa, rách rưới “vạt váy thủng đầu gối”. Điều cực khổ và xấu số nhất trong cuộc đời thơ ấu của tôi là thiếu thốn tình thương. Từng bát cơm đã phải đổi rất nhiều nước mắt, luôn bị những người dì độc ác, tàn nhẫn đánh đập, chửi bới. Chỉ một bao “đá” (phân gia súc khô) nhưng mà cô đã “đập vào đầu”. Cô giễu cợt và nguyền rủa: “Quân ko cha, ko mẹ! Sói ko bao giờ thành chó được nữa! … Muốn coi trường thì tao cho xem, mày cứ tới gần đi tao ‘. Con sẽ què chân. Mẹ sẽ khiến con nhớ ngôi trường đó suốt đời … “Nếu như thầy Dussen khơi dậy tình yêu và khát khao học tập trong lòng Anna thì người dì tồi tệ đã khiến cô cực khổ và tan tành. cả lòng, chìm đắm trong lo lắng, ngồi một mình trong góc bếp “lặng lẽ khóc”, Cô “ko khóc vì bị dì đánh” vì đã quen, nhưng mà cô chỉ khóc vì “hiểu rằng dì ko có. cách tôi cho tôi đi học. ” Qua đó ta thấy rõ hơn: thất học là nỗi khổ, nỗi xấu số lớn nhất của tuổi thơ!
Tan học, Anthony quay lại một mình, đổ túi vào kho chứa nhiên liệu. Trời đã xế chiều, tôi vội vã trở về để “dập đầu chạy dọc theo các rãnh, các hốc đá dưới chân núi để hái ki mít”. Nhiều thập kỷ sau lúc trở thành một viện sĩ, Antunai “vẫn ko hiểu điều gì đã khiến tôi dám làm một điều tương tự vào ngày hôm đó.” Từng trải qua rất nhiều cực khổ và tủi nhục, bị quở trách, bị quở trách, tất cả những mong muốn, ước nguyện của tuổi xanh đều “chôn vùi”, Antunai nhỏ nhỏ “muốn làm một điều gì đó để cảm ơn người đó nhưng mà tôi thực sự ko quen biết, để đáp lại sự nụ cười sưởi ấm trái tim tôi, vì sự tin tưởng của tôi, vì những lời nói quan tâm đó. ”
Với tâm hồn trong sáng của tuổi thơ, Antunai nhặt chiếc kich lên và cảm thấy trái tim mình “đập rộn ràng”. Mặt trời đã gác núi, mặt trời như chia vui, đồng cảm với bạn: “Và mặt trời cũng biết sao ta vui quá! Cô đó cảm thấy tự hào vì mình đã “làm được một việc nhỏ có ích”.
Người đàn ông nhỏ nhỏ Antunai dường như đã có một bước nhảy vọt về tính cách. Từ chỗ muốn đền đáp người lạ đã chăm sóc, mến thương mình, tới chỗ tự giác bản thân phải làm một việc nhỏ, có ích. Aimatop đã lấy hình ảnh “mặt trời” để mô tả những rung động, biến thái trong tâm hồn của một cô gái nhỏ người dân tộc Kirghidi. Hình ảnh “mặt trời” ở đây còn mang ý nghĩa biểu tượng ca tụng ánh sáng của Cách mệnh Tháng Mười đã tỏa sáng rực rỡ trên vùng đồi núi lỗi thời của Kyrgyzstan, mang tới sự thức tỉnh và thay đổi cuộc sống. trong trái tim của người dân mọi quốc gia, nhưng mà Antunai là một tấm gương cảm động.
Đây là đoạn văn hay nhất, cảm động nhất. Mặt trời được tư cách hóa, mặt trời là biểu tượng. Chất thơ, chất trữ tình ko chỉ ở tiếng nói nhưng mà nó còn thấm sâu vào tâm hồn! Tự nhiên như san sớt thú vui với con người:
“Mặt trời đã lặn trên những sườn đồi, nhưng tôi cảm thấy như thể mình đang do dự lúc lặn, vẫn muốn nhìn tôi. Ánh nắng tô điểm cho tuyến đường em đi: mặt đất mùa thu rắn rỏi trải bên dưới, chân em nhuộm đỏ, hồng, tím. Những cụm bông gòn khô bay phơi phới hai bên như những đốm lửa. Nắng chiếu vào hàng cúc bạc của chiếc áo loang lổ em mặc ”.
Tình thầy trò, mái trường vẫy gọi ánh sáng cách mệnh đã lay động mọi kiếp người, vươn ra ánh sáng từ trong bóng tối. Như con chim trong lồng hót, Antu-nai cũng vậy, vừa chạy vừa kêu trời đất, mây gió: “Nhìn ta này! Nhìn tôi tự hào làm sao! Em sẽ học, em sẽ đi học, và em sẽ mang theo những người bạn khác ”.
Antu-nai dường như được tiếp thêm sức mạnh để vượt qua thử thách, tới với ngôi trường của tuổi thơ cùng các bạn. Trục đường tới với mái trường, tuyến đường tới trường An Tư cũng là tuyến đường tới với ánh sáng của cách mệnh và hạnh phúc.
Aimatop đã viết một truyện ngắn dưới dạng một hồi ức chân thực, cảm động. Hình ảnh Dushen – người thầy trước nhất và hình ảnh Antunai, một cô nhỏ mồ côi khát khao được cắp sách tới trường được tác giả nhắc tới với tất cả những lời ca tụng, với tình cảm vô bờ bến. Người thầy trong truyện ngắn là người thầy mến thương tuổi thơ, mang ánh sáng cách mệnh làm thay đổi mọi cuộc đời. Ngọn lửa tình yêu sáng rực trên những trang văn của Aimatốp, mãi mãi sưởi ấm lòng người. Anh Dussen ngày càng trở thành thân thiện hơn với những tình cảm thời thơ ấu của chúng tôi.
Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích hình ảnh người thầy trong truyện “Người thầy trước nhất” có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Phân tích hình ảnh người thầy trong truyện “Người thầy trước nhất” bên dưới để thso2tanthuy.edu.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường tiểu học số 2 Tân Thủy
Phân mục: Ngữ Văn
Nguồn: thso2tanthuy.edu.vn